𝐂𝐚̀ 𝐩𝐡𝐞̂ 𝐯𝐢̉𝐚 𝐡𝐞̀ 𝐥𝐚̀ đ𝐚̣̆𝐜 𝐬𝐚̉𝐧, 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐧𝐞́𝐭 𝐯𝐚̆𝐧 𝐡𝐨́𝐚 đ𝐚̣̂𝐦 𝐜𝐡𝐚̂́𝐭 𝐒𝐚̀𝐢 𝐓𝐡𝐚̀𝐧𝐡, 𝐤𝐞̂́𝐭 𝐧𝐨̂́𝐢 𝐦𝐨̣𝐢 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐥𝐚̣𝐢 𝐯𝐨̛́𝐢 𝐧𝐡𝐚𝐮.
Cà phê vỉa hè ở TPHCM không chỉ là nơi để nhâm nhi cà phê; chúng như nhịp đập của thành phố này, hòa quyện vào những con đường với những câu chuyện chưa được kể.
Những chiếc bàn gỗ nhỏ và những chiếc ghế nhựa đơn sơ được bày dọc vỉa hè, như thể đang chờ đợi để được chia sẻ những bí mật, để những cuộc đời được giao thoa với nhau. Cà phê vỉa hè luôn thu hút nhiều người. Có thể họ không quen biết nhau; có thể đó là bạn bè và đôi khi cả những cặp tình nhân.
Cà phê vỉa hè không chỉ đơn thuần là một nơi để uống cà phê. Đó là nơi trú ẩn, một liệu pháp ngoài trời.
Cận kề bên nhau, những người xa lạ có thể biến thành bạn, lắng nghe chuyện của nhau và từ từ buông bỏ những nỗi niềm nặng trĩu trong người. Khi mặt trời lên cao, họ lại rời đi, nhẹ nhàng, tràn đầy năng lượng, sẵn sàng cho một ngày mới với tâm thế tích cực. Cà phê nhâm nhi ở những nơi đó trông giống như một nghi thức nuôi dưỡng không chỉ cơ thể mà còn cả tâm hồn.
Thường, ngày bắt đầu rất sớm ở TPHCM. Khi mặt trời thức giấc, ánh hồng mềm mại vươn mình ở đường chân trời, người ta lững thững ra cà phê ven đường, gần nhà, mắt dường như vẫn còn nặng trĩu sau giấc ngủ, tay nâng niu ly cà phê đen ấm áp, như thể đó chính là điều sẽ dẫn họ vào nhịp sống của một ngày mới.
Đến trưa, phố phường rộn ràng lên rồi, nhiều khách phương xa bắt đầu hòa mình với người địa phương. Đôi khi, họ cũng đầy háo hức, ngồi xuống quán ven đường dưới bóng râm, nhâm nhi ly cà phê sữa đá, chuyện vãn cùng người địa phương.
Đến trưa, thành phố thêm rộn ràng với nhịp sống sôi động.Nhiều con đường tĩnh lặng giờ cũng đầy ắp người và xe. Những du khách phương xa hòa mình một cách tự nhiên vào nhịp sống này. Rồi có thể họ ngồi xuống ven đường, hòa nhập với người địa phương. Ban đầu là những người xa lạ, nhưng không bao lâu, như những người bạn cũ, họ gần gũi với nhau, chuyện vãn với nhau với tâm hồn rộng mở. Một khoảnh khắc thời gian như ngưng đọng, những thế giới khác nhau tìm đến nhau, hòa hợp.
Người Sài gòn tự nhiên, chân thành nhưng rất hiếu kỳ. Họ thích nghe những câu chuyện phương xa. Họ cũng sẵn sàng chia sẻ những câu chuyện về cuộc sống hàng ngày.
Đương nhiên, trong số những người khách lạ đó, có người chỉ tìm đến cà phê vỉa hè chỉ để có bóng râm, nghe tiếng lá cây xào xạc, tìm một chút dịu mát giữa cái nắng gay gắt của thành phố này, nơi chỉ có hai mùa: mùa nắng và mùa nắng… rất gắt! Họ ngồi xuống, nhấm nháp vị ngọt mát của ly cà phê sữa đá.
Những buổi hoàng hôn, trời dịu mát hơn; thành phố bắt đầu sống chậm lại. Ánh vàng ấm áp buổi hoàng hôn trải dài trên đường phố khiến cho mọi thứ trở nên dịu dàng và có phần lãng mạn hơn. Và cà phê vỉa hè cũng sống theo kiểu khác.
Những cặp đôi ngồi bên nhau, thầm thì, chìm đắm trong yêu đương. Dường như, họ không cần nhận biết những gì diễn ra xung quanh. Thời gian dường như không trôi đi lặng lẽ.
Còn đối với những người ngồi một mình thì họ cũng chẳng cô đơn. Họ ngắm nhìn thành phố đang dần trở nên rực rỡ với ánh đèn. Một sự nhắc nhở: vẻ đẹp có thể được tìm thấy, cả trong sự cô đơn. Bình yên.
Phải chăng mỗi một quán vỉa hè là một thế giới thu nhỏ, cánh cửa bước vào linh hồn của thành phố không ngủ của chúng ta?